Một người học trò của tôi Albert B. Trong những lớp học của tôi, đã được nghe vài y sĩ công nhận lời đó. Xin bạn nhớ rằng chỉ có cách luôn luôn thấy ở trước mắt những quy tắc đã trình bày, mới có thể áp dụng nó được một cách tự nhiên, không khó nhọc, như cái máy, và làm cho những quy tắc đó thành ra bản tính thứ nhì của bạn.
Bà mẹ kiệt sức, chết. Cho con chó chạy lại đàng xa kia đi, cho khuất mắt tôi. Chỉ có tiền không, không đủ dụ các văn sĩ có danh viết giúp ông được.
Nhưng Lee, rất cao thượng, không chịu đổ lỗi cho kẻ khác. Chaliapine thở dài nói: "Ông ráng đợi chút nữa trở lại coi. Cho nên Franklin quyết chinh phục được lòng thiện cảm của kẻ thù.
Ông giảng giải với họ một cách thân mật, khéo léo đến nỗi thợ đình công trở lại làm việc mà không hề nhắc tới sự xin tăng lương nữa, mặc dầu trước kia họ chiến đấu dữ tợn như thế. Chaliapine thở dài nói: "Ông ráng đợi chút nữa trở lại coi. Lời khuyến khích của bạn phải thành thật và nhân từ".
Bệnh nhức răng giày vò người đó hơn là cảnh đói kém làm chết cả triệu dân Trung Quốc. May thay, lần lần tôi hiểu được bản tính con người và trở nên lịch thiệp hơn, hiểu người hơn, đại lượng hơn. Rồi trong khi nói chuyện với người đó, ông tìm cách nói tên người đó vài ba lần và ráng ghi trong trí nhớ hình dáng, vẻ mặt người đó để khi thấy người thì liên tưởng ngay tới tên được.
Chơi như vậy mà còn thú gì nữa!. ủa! Ông nói gì tới cái "lợi chung của chúng ta" đó? à! Tới bây giờ ông mới bắt đầu đặt ông vào quan điểm của tôi!. Kể lại những chuyện đó, ông hoan hỉ vô cùng.
Ông đáp: "Nai lưng ra mà làm việc". Kết quả cuộc điều tra đó là một sự tiết lộ bất ngờ về đời sống đau thương trong những cuộc ái ân của họ. Vì quyết tâm tỏ tài, ông ra công gọt giũa bài thuyết pháp của ông còn tỉ mỉ hơn văn sĩ Flaubert nữa.
Chân lý đó giản dị minh bạch làm sao! Đáng lẽ ai cũng phải biết ngay chứ. Và tôi tin chắc rằng có gặp kẻ gian lận đi nữa thì mình cứ coi họ như một người ngay thẳng, thành thật, họ sẽ ngượng, không gian lận nữa". Vì người ta khéo gợi lòng tự ái của nó.
Người đó bảo tôi: "Không biết ông đã làm gì mà chủ tôi thích ông tới nỗi ngồi đâu cũng chỉ nói tới ông thôi". Ông Gaw không đòi mà được. ở nhà, ông ghim hết thảy những bằng cấp đó lên trên một tấm lụa trắng, khách khứa lại, ông mở ra khoe.
Anh cho một người phụ việc lại thế. Vậy khi mất cái vui rồi, muốn kiếm nó lại thì không cách nào bằng hành động như nó đã trở về với ta rồi. Những lời tôi khen làm cho thầy cao lên được vài phân.