“Tôi phải thành công vì tôi chẳng còn những việc không có kết quả”. Bị thất bại khi chạy đua vào ghế tổng thống năm 1856. “Giữ nguyên tình trạng hiện nay của tôi là điều không thể; tôi phải chết hoặc trở nên tốt hơn.
Cũng trong năm này, cha bà qua đời và gia đình bà phải chuyển đến Manila. Tôi sẽ dồn hết tâm trí để đạt được điều mình mong muốn. Anh bán vé số và hoa suốt cả ngày, chỉ đi học buổi tối.
Người chủ doanh nghiệp biết rằng một chiếc tàu đậu ở bến cảng luôn an toàn nhưng nó được đóng không phải để neo đậu ở bến cảng. Cũng cần nhấn mạnh ở đây, việc dám liều lĩnh thất bại không hề cho ta cái quyên lứa đảo mọi người và sau đó tự cởi bỏ trách nhiệm về những hậu quả do chính hành động mình gây ra. Vào năm 1974,Junko Tabei đã trở thành người phụ nữ đầu tiên leo đến đỉnh Everest.
Một người mà lẽ ra phải được xã hội giúp đỡ giờ đây lại đi giúp đỡ những người khỏe mạnh khác trong xã hội. Niềm vui lớn nhất của bà là thấy được quan điểm của mình về một thế giới có ích cho mọi người được chấp nhận. Ông còn có 1 khả năng hiếm thấy là có thể vượt qua tất cả các trở ngại và đạt tới đỉnh cao .
Nhiều người có rất nhiều bạn nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất cô đơn. Reis thực ra không thất bại. Lúc chiến tranh xảy ra,nhà máy của ông bị cháy tới 2 lần và các phân xưởng chính bị phá hủy.
Sau khi suy nghĩ về điều này ,tôi đã quyết định đả động về một cái gì khác nữa,một cái gì đó hiện diện trong tâm trí của nhiều người. Vài người hỏi tôi: “Có cách nào để thay đỏi kết quả không?” Chắc chắn là có. Tôi nghe cuốn băng hết ngày này sang ngày khác theo lời khuyên của Earl Nightingale, người đã ghi âm quyển sách.
Nếu bạn vẫn tiếp tục cố gắng sau một tá thất bại, hạt giống thiên thần sẽ nảy nở trong bạn. Vâng, nếu bạn không nhượng bộ mà cố gắng, cố gắng và cố gắng thì cuối cùng chiến thắng sẽ thuộc về bạn. Khi thời gian trôi qua và anh nhận ra rằng càng ngày việc nói năng càng khó khăn hơn, anh thường chào hỏi bằng cách hua hua cây gậy của mình.
“ Nếu cuộc đời bạn không gặp phải thất bại, có lẽ bạn sẽ không có đủ bản lĩnh. Tôi đi vận động hết khoa này đến khoa khác và tôi vẫn còn nhớ lúc đó tôi đã phát tờ bướm ghi lại khẩu hiệu vận động như thế này: “Hãy thích một tổn thất hơn là một lợi ích không lương thiện; một cái mang lại đau khổ trong chốc lát còn cái kia mang lại đau khổ suốt đời”.
“Không kẻ khôn ngoan nào lại ao ước mình được trẻ hơn. Điều này chẳng phải nghe quen tai lằm hay sao? Gìn giữ điểm mấu chốt quan trọng hơn việc cứu sống những mạng người”.
Nhưng dù thế nào đi nữa, điều đó cũng dẫn đến kết cục là sự sỉ nhục mà xã hội “dành cho” sự thất bại, điều này dẫn dắt ta trở lại với những gì tôi đã nhắc đến trong chương trước – xã hội đã áp đặt một giá trị hết sức thấp kém và tiêu cực lên kinh nghiệm thất bại. HỌ NÓI CON NGƯỜI SẼ KHÔNG THỂ SÁNG CHẾ RÔ-BỐT ĐỂ THAY THẾ CON NGƯỜI. “Đừng lo sợ các ngọn gió của nghịch cảnh.