Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được. Tôi không đuổi nó nữa. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an.
Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa. Chẳng có cái gì đập.
Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ. Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra.
Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Đêm nay viết, ngại thay bút mới.
Mỗi con người trong Loài Người. Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ. Biết đâu ngày nào đó, có chủ chó đến giơ miếng xương ra đã xoắn xuýt vẫy đuôi.
Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không. Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.
Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Cháu nó đang bị đau cơ.
Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi. Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy.
Cả món tinh thần cũng thế. Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.
Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người.