Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn.
Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi.
Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.
Những con vật, những con người tự tử nhiều quá. Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Một cái gì đó kinh điển.
Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra? Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học.
Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được.
Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác. Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại.
Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai. Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi.
Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó. Sự tranh luận lấy cơ sở phân định thắng thua là tuổi tác và thứ bậc. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác.
Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái.