Y nói rằng dầu biết rất nhiều về cá ngựa mà không bao giờ bỏ một xu ra để cá hết. Người nhà tôi thu xếp cho tôi được rảnh tối thứ bảy, vì biết tôi bỏ ra một phần buổi tối để tự xét mình, soát lại và tự phê bình hành vi trong tuần lễ. Từ đó, anh leo hết cấp này đến cấp khác.
Ông Galen Litchfield bây giờ làm giám đốc ở Viễn Đông cho Công ty Park and Freeman. Chung quanh ta toàn là những bí mật. Tôi giải quyết tức thì: Không mời ai tới hai nữa và để thời gian đó kiếm mối khác.
Chú ý với lo lắng khác nhau ra sao? Tôi xin giảng: Một lần đi ngang qua một con đường đông ngẹt xe cộ ở Nữu Ước, tôi phải để ý tới cử động của tôi, nhưng tôi không lo. Bệnh anh bắt buộc anh phải bỏ địa vị cao sang và đầy hứa hẹn cho tương lai. Hãy tỏ ra thành thật yêu quí người sống quanh ta.
Nhưng chị John để ý nhảy lên la: "Anh John phải có ý tứ chứ! Anh không biết cắt thịt rồi!". Toscanini mỗi đêm chỉ cần ngủ 5 giờ, nhưng Calvin Coolidge lại phải ngủ 11 giờ. Ông nói rằng thành công đó do sự tập luyện hai năng lực mà H.
Cháu không bao giờ quên được cái chân lý đẹp đẽ ấy mà cô đã dạy cháu. Đất không màu, trồng cây không được mà nuôi heo cũng không được. Cách đây mấy năm, khi tới một vùng hẻo lánh miền Floride, tôi đã làm quen với một trại chủ.
Tôi hoàn toàn đứng về phương diện y học mà nói vậy. Lễ Giáng sinh càng tới gần, tôi càng thấy buồn tẻ. Khi theo các buổi học, tôi đã ghi được những quan điểm sau đây và xin đem cống hiến các bà nội trợ:
Khi thấy mệt, nên nằm sấp xuống sàn và cố vươn người ra cho thật dài. Không thể đồng thời thấy hăng hái nhiệt liệt về một công việc nào đó và thấy chán nản thất vọng vì một nỗi lo buồn khác. Giờ là lúc nên khởi hành đây".
Tất cả những chứng đó đều là anh em chú bác với nhau, anh em chú bác ruột". Ông ta bị bệnh thần kinh suy nhược. Tôi lại buồn vì không tậu được một căn nhà, không mua được chiếc xe mới, không sắm được áo mới cho vợ.
Tôi khéo léo, tôi luyện kỹ năng về công việc ấy. Bà té, đầu gối chảy máu và sái cổ tay. Để kết luận, tôi muốn chép lại câu của bác sĩ Alexis Carrel mà bạn đã đọc ở đầu chương: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm".
Vận mạng làm sao mà thắng nổi một tâm hồn như thế? Khi đã hoàn toàn đui, ông nói: "Tôi thấy rằng tôi chịu được cảnh đui như những người khác chịu được những tai nạn của họ. Tôi được đi học, nhưng ngay tuần đầu, mỗi lần trở về nhà, la khóc khổ sở. Canby Robinson thì trong năm người bệnh nằm ở nhà thương John Hopkins, có bốn người đau vì lao tâm, ưu tư quá.