Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi.
Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn. Xin lỗi em, xin lỗi các con.
Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Giữa quãng ấy, nó còn vận động. Nhưng đây là một trận bóng.
Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt.
Mất mất người kể chuyện. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Ngôn từ không có gì mới.
Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…
Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Cái này không rõ lắm. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện.
Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ.
Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ. Hoặc biết nhưng không rõ. Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít.
5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc.