Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó.
Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi.
Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều.
Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng. Sau đây là một số dữ kiện. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi.
Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn. Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ.
Lần sau không thế nữa nhé. Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.
Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người. Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô.
Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn.
Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang. Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé.
Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy.