Cách đây một thời gian, không biết may hay rủi, tôi đã được xem một trận đấu quần vợt. Vào năm 1954 ,Roger Banister đã trở thành người đầu tiên chạy một dặm không tới 4 phút (3 phút 54,9 giây) Bản án của ông được giảm xuống thành tù chung thân và sau đó ông được đưa lên máy bay sang Mỹ.
Đây là một điều rất đáng buồn ,và đây cũng là lí do tại sao tôi viết quyển sách này,vì tôi biết có vô số người không thể thấy được giá trị những lần thất bại của mình ;vì thế,họ sống trong một cuộc sống khép kín với người khác và mất hết mọi ảo tưởng. “Không có bất cứ thành công nào thực sự mà không có mất mát. Sau khi nghe hết mọi lời buộc tội, vị tu sĩ chỉ thốt lên : “thế à?” và lại tiếp tục trầm tư trong túp lều của mình.
( Điều tệ hại nhất mọi người vẫn làm vào buổi sáng là đọc báo). Nhưng tôi biết được một điều, đó là những gì mà quyển sách ấy đã đề cập đến. Họ không thê tự tìm ra cho mình một việc làm tốt.
Chính sự lo sợ thất bại đã ngăn cản người ta thành công. Các doanh nhân đã vào cuộc. Xã hội chúng t đang có xu hướng coi việc thu lợi nhuận như mục tiêu và mục đích tối hậu của cuộc sống.
Vì không có mối quan hệ của với cha mẹ, Maznah đã lớn lên trong cái nhìn tiêu cực về cuộc sống, dù ông bà luôn truyề đạt những bài học tinh thần cho cô. Ông đi từ căn hộ này sang căn hộ khác , từ vùng này sang vùng khác, từ nhà máy này sang nhà máy khác, từ con đường này sang con đường khác để bán bảo hiểm. Vậy liệu ta có thể nói gì về những việc mà ta đã trải qua? Đó là những giây phút “cao quý”, “tuyệt vời”, “kỳ thú”, “gian khổ” hay “khó khăn”?
“Cửa hàng của chúng tôi đã bị thiêu rụi trong thời kì giải phóng do quân Mĩ ném bom. "Khi một người bắn cung bắn không trúng đích,anh ta quay lại và tìm khuyết điểm bên trong bản thân mình . ( Xin lưu ý rằng không phải tôi đang khuyến khích bạn chối bỏ trách nhiệm về khoản nợ của mình, mà điều tôi muốn nói trước tiên là hãy giữ đầu óc sáng suốt.
Điều này dẫn đến mặt trái của vấn đề , đó là khi một người có được việc làm rồi, anh ta lại sợ mất việc. Nếu không có khó khăn sẽ không có thành công nào ;nếu không có mục đích để đấu tranh chúng ta sẽ không dành được gì cả . Ngay từ lúc còn rất nhỏ,7 tuổi.
“Đừng lo sợ các ngọn gió của nghịch cảnh. */ Coco Chanel đã điều hành công ty thời trang của mình ở tuổi 90. Sau khi hoàn tất bản thảo đầu tiên của quyển sách này ,tôi đã đưa nó cho anh rể tôi đọc qua và xin ý kiến.
Thấy không có gì tiến triển ở Lào, ông quyết định theo cha xuống phương nam để khởi đầu một công việc mới. Có phải điều này nghe rất thực tế chăng? Chắc chắn là không thế rồi. Một khi bạn tìm ra nó, hãy hình dung chính mình đang giải quyết nó và kì diệu thay, bạn sẽ nhận thấy các vấn đề của mình dường như nhẹ bớt và trước khi bạn nhận biết được điều đó, những khoảnh khắc uyệt diệu đã ùa đến.
Vì thế,ta không nên e sợ những sai lầm ,trở ngại hay thất bại. Ngày nay tác phẩm đánh dấu một bước ngoặt của mĩ thuật đương đại này được treo tại bảo tàng nghệ thuật hiện đại ở New York. Suốt một phần tư thế kỉ, tôi chưa bao giờ thấy anh trở về nhà với những lời phàn nàn hay đề cập đến sự đau đớn dù chỉ là một lần.